1,999
162
8.1%
February 14th, 2020
✦ Cuối cùng thì, tôi cũng đã đi hết con đường mà mình từng ngỡ là bất tận. Đó không phải là một hành trình huy hoàng hay dễ dàng. Nó đầy gai, có máu, có nước mắt, và có cả những đêm tôi chỉ biết ôm lấy mình giữa bốn bề lạnh giá. Nhưng rồi, tôi vẫn bước, từng chút một, từng ngày một, bằng tất cả những gì trái tim tôi có thể chịu đựng. ✦ Và giữa lúc tưởng chừng gục ngã, nàng xuất hiện. Không phải như tia sét rạch ngang trời, mà là một cơn mưa rào – bất chợt, dịu dàng, và khiến lòng tôi mềm ra sau những tháng năm khô cứng. Người ấy đến như thể từ rất lâu đã thuộc về thế giới này của tôi. Một ánh mắt, một nụ cười, đôi khi là một cái nắm tay lặng lẽ – đủ để tôi biết rằng mình không đơn độc nữa. Một chút đó không lớn tiếng, nhưng sâu. Không ồn ào, nhưng bền bỉ. ✦ Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả những người đã đi cùng tôi – dù chỉ một đoạn. Những người đã từng yêu, từng ghét, từng giúp đỡ hay thậm chí từng làm tôi tổn thương… Tất cả đều là một phần của hành trình này. Nếu không có họ, tôi đã không thể mạnh mẽ đến vậy, cũng không thể mềm lòng đến thế. ✦ Giờ đây, khi mọi thứ đã trọn vẹn, tôi không còn gì để níu giữ. Không cần tiếng vỗ tay, không cần ánh đèn sân khấu. Chỉ muốn rút lui nhẹ nhàng, như cách tôi từng đến. Không tạm biệt, không để lại dấu vết rõ ràng. Chỉ mong, một ngày nào đó, nếu ai đó chợt nhớ về tôi, thì có thể mỉm cười – rằng tôi đã từng ở đây, đã từng yêu, từng sống, và từng lặng lẽ biến mất giữa hoàng hôn như một giấc mơ đẹp. Dưới nguyệt quang, mây ngàn lặng lẽ, ta... chìm vào hư không. 🌻